Cảnh sắc Bắc Phi đã thành một phần quan trọng trong cấu trúc biểu đạt của những sáng tác được Flaubert trình ra cho bạn đọc của nền Đế chế đệ nhị đang trên đường mở rộng thuộc địa. Sự huy hoàng hoặc tiêu điều, sự rực rỡ hoặc u ám của cảnh sắc phương xa, vốn chứa đựng một bề dày lịch sử vượt xa những gì châu Âu từng có, đều được đặt trong cái nhìn giả khách quan mang tính dĩ Âu vi trung của người nghệ sĩ khao khát tính khoa học nghiêm ngặt. Lối miêu tả cảnh sắc của Flaubert, trong so sánh với những nhà văn đương thời cũng hướng đến phương Đông như Fromentin, đã tạo ra một khoảng cách thẩm mỹ đáng kể khi không dừng lại ở đối tượng như nó vốn có theo lối được gọi là hiện thực khách quan, mà tiến tới cách nhìn đối tượng để tạo thành hiện thực chủ quan được phóng chiếu. Bằng cách thể hiện có ý thức mang tính chủ quan đậm đặc như vậy, Flaubert đặt lại vấn đề về cách nhìn phương Đông, về “cảnh sắc xứ lạ”. Cách viết đó đã gợi ý tiến trình giải thực dân như là những khả thể trong chính thời kỳ đỉnh cao của quá trình thuộc địa hóa. Bài viết dự định tiếp cận với một tiểu thuyết lịch sử nổi tiếng của Flaubert, Salammbô, để xem xét cái nhìn giải thực dân đối với cảnh sắc xứ lạ thông qua các đoạn miêu tả đặc sắc.