Hiện nay có bốn hình thức quản lý cơ bản về Tài nguyên rừng (TNR) được áp dụng rộng rãi trên thế giới, đó là quản lý nhà nước, quản lý cộng đồng, quản lý tư nhân và đồng quản lý. Tùy theo sở hữu về rừng và đất lầm nghiệp khác nhau mà mỗi nước có một hệ thống chính sách riêng về vấn đề quản lý TNR. Tuy nhiên, xu hướng chủ đạo hiện nay trên thế giới là phải tập trung hóa ngành lâm nghiệp, đặc biệt là các nước đang phát triển. Bên cạnh xu hướng phải tập trung hóa, phân cấp quản lý rừng từ trung ương xuống địa phương cũng là xu hướng chủ đạo của chính phủ các nước trên thế giới. ở Việt Nam, sự phân quyền trong quản lý TNR có thể được bắt đầu từ những năm cuối của thập niên 80 và đầu thập niên 90 của thế kỷ XX. Trong giai đoạn đổi mới, Nhà nước bắt đầu chính sách giao đất lâm nghiệp cho hộ gia đình, cá nhân để trồng rừng với đối tượng rừng sản xuất và rừng phòng hộ. Sự phân quyền trong quản lý TNR được thực hiện thông qua việc Nhà nước (GĐGR) trực tiếp đến hộ gia đình, cá nhân hoặc cộng đồng dân cư. Tuy nhiên, thực trạng phân quyền và phi tập trung hóa trong quản lý tài nguyên rừng ở Việt Nam vẫn còn nhiều tranh luận và triển khai chưa đồng bộ ở nhiều địa phương. Kết quả triển khai hoạt động này cũng chưa được đánh giá một cách đầy đủ. Bài viết này tập trung đánh giá một số khía cạnh trong vấn đề phân quyền và phi tập trung hóa trong quản lý tài nguyên rừng của một số quốc gia trên thế giới và ở Việt Nam từ đó định hướng các giải pháp nhằm thực hiện tốt hơn vấn đề này tại Việt Nam.