Tính thiêng, tính phàm và tính chơi đều là căn tính của văn chương. Xuất phát từ tính phàm, nhà văn đề xuất cuộc chơi ngôn từ để hướng người đọc đến thế giới thiêng. Trong mối quan hệ giữa chúng, tính chơi đóng vai trò quan trọng trong việc kiến tạo cầu nối ngôn từ qua lập mã và giải mã. Trong văn chương hiện đại, các nhà văn chú trọng đến tính thiêng và ngây ngất với vị thể trung tâm của nó trong kiến tạo văn bản. Với văn chương hậu hiện đại, tính phàm lại được chú ý hơn và tính chơi được vận dụng linh hoạt hơn, tạo điều kiện cho người đọc tham gia đồng sáng tạo. Như thế văn bản văn chương có tính mờ hơn, người đọc sẽ gần như tự mình sáng tạo nên câu chuyện cho chính mình. Tuy nhiên với thiên chức thẩm mĩ của mình, văn chương luôn có nhiệm vụ đề xuất cái nhìn lí tưởng về cuộc đời, đưa người đọc đến bến bờ của cái thiêng.