Tiểu thuyết của Kawabata Yasunari có thể nói là bức tranh của không gian và con người Nhật Bản thuần khiết chất riêng.Ở một góc độ nào đó, tác phẩm của ông chính là “bản lai diện mục” cho chân dung văn hoá Nhật. Các sáng tác của “người nghệsỹ ưu sầu lang thang đi tìm cái đẹp” đậm tính không gian, khắc hoạ những cảnh sắc đặc trưng của xứ sở hoa anh đào như khungcảnh cố đô với chùa chiền, vườn cảnh, rừng thông, núi non, hoặc xứ tuyết hoang sơ bốn mùa thay lá… Cảnh quan dưới con mắtcủa Kawabata mang trái tim aware, và là nơi để con người khám phá chính mình. Hành trình của các nhân vật (nhân vật chính trongtruyện của Kawabata hầu như không ở yên một chỗ cố định) gần như không để thực hiện các công việc cụ thể, mà thật sự là mộtcuộc tìm kiếm nơi chốn, để chữa lành, để hiện hữu. Có thể nói, các không gian và địa điểm trong tiểu thuyết của Kawabata đềuthấm đẫm “tinh thần nơi chốn”. Lý thuyết về nơi chốn trong hiện tượng học, đến quan niệm về “tinh thần nơi chốn” trong hiện tượnghọc kiến trúc, hay địa lý nhân văn, đều hướng đến việc diễn tả: Nơi chốn không chỉ là địa điểm, đó là môi cảnh khẳng định, xácnhận sự tồn tại, hiện hữu một cách duy nhất của con người. Nơi chốn bao gồm sự gắn kết của tất cả các yếu tố bên trong và bênngoài, nơi chốn bao gồm cả tinh thần nơi chốn, tính cá biệt, tính ổn định, cảm giác của nơi chốn. Thậm chí nó còn đưa đến các kháiniệm như bản sắc của nơi chốn, tình trạng không nơi chốn, tức cái chết của nơi chốn… Bài viết muốn đọc lại tác phẩm của Kawabatadưới lý thuyết nơi chốn của hiện tượng học kiến trúc để một lần nữa làm rõ hơn sự kiến tạo cảnh sắc Nhật Bản của Kawabata, theocách của tinh thần Đông phương, mỹ học Nhật Bản, như chính ông đã viết trong lời diễn từ nhận giải Nobel - “Sinh ra từ vẻ đẹpNhật Bản”.