Sau Cách mạng mùa Thu năm 1945, các nhà văn Việt Nam đứng ở một vị thế và trong một tình thế sáng tạo mới nhà văn của một nước độc lập tìm hướng đi mới vượt thoát những câu thúc của di sản thuộc địa. Nhằm mục tiêu tập hợp lực lượng và xây dựng nền văn hóa mới, Đảng Cộng sản Việt Nam đã tìm phương cách tổ chức một mặt trận văn hóa thống nhất, trong đó có hướng sự chú ý tới các nhà văn thành danh từ trước Cách mạng. Các nhà văn tham gia vào các hoạt động chính trị và theo đó, trường chính trị mới hình thành này cũng dần tỏa bóng ảnh hưởng lên các hoạt động văn học nghệ thuật. Trong số các nhà văn này, Nguyễn Tuân nhanh chóng thể hiện quyết tâm “lột xác” để sửa đổi tư tưởng văn chương của mình đồng thời chủ động tìm kiếm những cách tân nghệ thuật cho phù hợp với tình thế mới của đất nước, từng bước khiến cho văn chương hiện diện như một bộ phận của cuộc kháng chiến toàn dân tộc. Từ góc nhìn xã hội học văn học, nghiên cứu này phác dựng định chế văn hóa văn nghệ những năm 1940 nhìn từ phương diện đáp ứng các yêu cầu kháng chiến và kiến quốc; đồng thời, thông qua việc phân tích những chuyển biến trong tư tưởng xã hội và quan niệm nghệ thuật chi phối các mối tương tác và thực hành nghệ thuật của nhà văn, xét qua trường hợp Nguyễn Tuân, tìm cách lý giải về một thời điểm quan trọng khởi sinh và định hình tính chất của nền văn nghệ nước Việt Nam mới.