Lọc theo danh mục
  • Năm xuất bản
    Xem thêm
  • Lĩnh vực
liên kết website
Lượt truy cập
 Lượt truy cập :  24,433,224
  • Công bố khoa học và công nghệ Việt Nam

06

Địa lý kinh tế và văn hoá

BB

Mai Thị Mỹ Vịa, Frank Dhontb

Y học cổ truyền được Nhà nước thúc đẩy như một biểu tượng quốc gia: Trường hợp Indonesia và Việt Nam những năm 1950

Traditional Medicine as a Government-Fostered National Symbol: Indonesia and Vietnam in the 1950s.

Khoa học Đại học Đông Á

2025

01

32-49

2815-5807

Trong những năm 1950, các quốc gia mới giành độc lập ở Đông Nam Á, bao gồm Việt Nam và Indonesia, phải đối mặt với tình trạng khủng hoảng y tế nghiêm trọng do những khó khăn trong việc xây dựng hệ thống chăm sóc sức khỏe hiện đại cũng như sự bãi bỏ hệ thống y tế thuộc địa. Trong bối cảnh đó, y học cổ truyền dần chuyển đổi từ một phương pháp điều trị bị xem nhẹ dưới thời thuộc địa thành một công cụ hậu thuộc địa có vai trò tích cực trong việc duy trì và cải thiện sức khỏe cộng đồng. Sau khi giành độc lập, Việt Nam và Indonesia đối diện với tình trạng thiếu hụt nghiêm trọng nguồn lực y tế và đã tích cực thúc đẩy các phương pháp điều trị bằng y học cổ truyền như một giải pháp thay thế trong nước. Tại Indonesia, jamu, một phần của y học cổ truyền bản địa, đã phát triển thành một biểu tượng quan trọng thể hiện bản sắc dân tộc. Một trong những nguyên nhân chính là jamu có mối liên kết chặt chẽ với các truyền thống văn hóa của Indonesia. Trong khi đó, y học cổ truyền Việt Nam từng bị chính quyền thuộc địa Pháp coi là lạc hậu và tìm cách loại bỏ trong suốt nhiều năm. Tuy nhiên, Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã triển khai chiến lược khôi phục y học cổ truyền nhằm giải quyết tình trạng thiếu hụt vật tư y tế. Từ những năm 1950, các nhà hoạch định chính sách y tế đã sử dụng y học cổ truyền như một phần trong chiến lược xây dựng quốc gia. Bài viết này phân tích các phương thức mà Việt Nam và Indonesia đã áp dụng để thúc đẩy sự phát triển của y học cổ truyền và xây dựng biểu tượng quốc gia trong thời kỳ hậu thuộc địa. Đồng thời, bài viết cũng chỉ ra những điểm tương đồng và khác biệt trong chiến lược kiến tạo quốc gia của hai nước dựa trên y học cổ truyền.

In the 1950s, several newly independent nations in Southeast Asia, including Vietnam and Indonesia, faced severe health conditions due to the difficulties of developing their modern national healthcare systems and the abolition of the colonial medical system. During this time, traditional medicine began to transform f-rom being looked down on as a healthcare practice to a post-colonial tool actively supporting the goal of maintaining and improving population health. After gaining their independence, Vietnam and Indonesia faced a shortage of medical resources and worked to promote traditional treatments in their respective countries. In Indonesian, the jamu, considered a part of traditional Indonesian medicine, has developed into an important national identifying symbol. One of the big reasons for this is because of its accepted link to Indonesian ‘traditions.’ In the case of Vietnam, Vietnamese traditional medicine was commonly seen as outdated after years of French colonial government efforts to eradicate it. However, the country’s national government launched a campaign to reintroduce it to address the lack of medical supplies. In the 1950s, the people in c-harge of the health sector used traditional medicine to begin the effort to construct nation-building strategies. In this paper, we will examine the techniques used by these two countries to support the growth of traditional medicine and cre-ate these national symbols in the post-colonial period. The paper also highlights the parallels and variations in Vietnam’s and Indonesia’s national construction strategies based on traditional medicine.

TTKHCNQG, CVv 542