Từ 1976 đến cuối thập kỷ 90, ngân sách quốc gia nhìn chung là thâm hụt thường xuyên, bội chi lớn và kéo dài. Để bù đắp thâm hụt, Chính phủ phải vay nợ nước ngoài, vay trong nước. Nguyên nhân là do nền kinh tế yếu kém, sản xuất không đủ tiêu dùng, thu không đủ chi, đầu tư quốc gia trong nhiều năm chủ yếu dựa vào nguồn vốn từ ngân sách nhà nước. Hậu quả là nợ nước ngoài và nợ trong nước. Lãi suất tiền tệ do Ngân hàng Nhà nước quy định có vai trò rất hạn chế, đó là cơ chế đa lãi suất, tách rời tín hiệu thị trường, lãi suất thiếu linh hoạt. Đồng thời lượng tiền lưu thông lớn do phát hành lớn để bù đắp khoản thiếu hụt của ngân hàng gây áp lực với lạm phát, nên Ngân hàng Nhà nước luôn chọn chính sách thắt chặt tiền tệ để đề phòng lạm phát.