Với mục đích đo lường bản sắc dân tộc của người dân thuộc cộng đồng dân tộc thiểu số tại Việt Nam thông qua một bộ công cụ đo lường đã được sử dụng rộng rãi trên thế giới về chủ đề này, nghiên cứu đã sử dụng thang đo Bản sắc dân tộc đa nhóm (MEIM) của Phinney (1992). Kết quả xử lý và phân tích dữ liệu thu được từ 138 người dân thuộc cộng đồng dân tộc thiểu số tại một tỉnh miền núi phía Bắc cho thấy, nhìn chung, người dân có mức độ thể hiện bản sắc dân tộc khá rõ nét. Bản sắc dân tộc của người dân không có sự khác biệt theo giới tính và thành phần dân tộc của họ song lại có sự khác biệt theo độ tuổi, trình độ học vấn, môi trường họ sinh ra và lớn lên cũng như khả năng sử dụng ngôn ngữ dân tộc của họ.Cụ thể, nhóm người có độ tuổi trên 40 tuổi, có trình độ học vấn từ trung cấp trở lên, có khả năng sử dụng thành thạo ngôn ngữ của dân tộc có điểm số bản sắc dân tộc cao hơn các nhóm còn lại. Kết quả nghiên cứu cũng chỉ ra rằng, biến số môi trường sinh ra và lớn lên đóng vai trò điều tiết mối quan hệ giữa lòng tự trọng và bản sắc dân tộc của người dân. Đồng thời, bản sắc dân tộc có tương quan nghịch có ý nghĩa thống kê với các khó khăn mà người dân có thể gặp phải trong công việc và cuộc sống. Một vài bàn luận về khả năng khái quát hóa kết quả khảo sát thu được cũng được đề cập trong phạm vi của nghiên cứu này.